TMĐP- Mùa Chay là mùa trở về của tâm hồn, mùa tâm hồn tìm về với Thiên Chúa trong sâu lắng của tình yêu thống hối
Khởi đầu Mùa Chay, Thiên Chúa qua miệng ngôn sứ Giôen mời gọi mọi người trở về với Ngài là “Thiên Chúa từ bi và nhân hậu, chậm giận và giàu tình thương”, bằng “đừng xé áo, nhưng hãy xé lòng” (Ge 2,13).
Lời mời gọi này nói lên tầm quan trọng có tính quyết định của tâm hồn trên hành trình trở về với Thiên Chúa: Hành trình của trái tim, con đường của tình yêu, cuộc mạo hiểm của trông cậy, phó thác, bởi đối với con người, ra đi hay trở về, người ta đều cần đến bàn chân, khác với đòi hỏi của Thiên Chúa: bỏ nhà ra đi, hay trở về với cha già, tất cả đều được dự tính, lên kế hoạch và thực hiện từ trong tâm hồn, tận sâu thẳm của trái tim, như người con hoang đàng trong Tin Mừng Luca “đã quyết tâm” đòi cha chia của cải, rồi trẩy đi phương xa. Ở đó, anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình” (Lc 15,12-13), cho đến khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch tiền của, lại lâm cảnh túng thiếu, phải đi ở đợ. Bấy giờ anh ta mới “hồi tâm”, tự nhủ: “Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người : “Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha…” (Lc 15,17-18).
Thực vậy, tâm hồn là tổng hành dinh, nơi phát sinh mọi suy nghĩ cong queo hay ngay thẳng, mọi dự tính xấu hay tốt, mọi quyết định gian ác hay thánh thiện đưa đến hành vi phúc hay tội. Vì thế, trở về với Thiên Chúa là việc của tâm hồn, của trái tim, của nội tâm con người, chứ không là việc của áo quần, nghi lễ, tổ chức bên ngoài, nên có xé bao nhiêu áo quần, có giựt hết râu, tóc, có đổ cả thúng tro lên người, hay lăn lộn khóc lóc, đấm ngực ăn năn ngày này qua tháng nọ, mà trái tim không rung cảm, tâm hồn không rung động, tấm lòng không rung chuyển thì hành trình trở về với Thiên Chúa mãi mãi vẫn không thể thực hiện, vì hành trình này là hành trình của tâm hồn đòi bước chân của trái tim, đòi sự có mặt dấn thân của tình yêu.
Chính vì đòi xé lòng, mà hành trình trở về với Thiên Chúa không dễ. Không dễ xé, vì tấm lòng một khi đã chai đá sẽ rất khó trở nên mềm mại, dịu dàng như tấm áo; không dễ xé, vì trái tim một khi đã hờ hững, lạnh lùng, thì khó có thể chạnh lòng thương cảm; không dễ xé, vì tâm hồn một khi đã lãnh đạm, thờ ơ, thì khó có thể hâm nóng và làm cho tha thiết, nồng nàn.
Tấm lòng còn khó xé, vì ở trong, ở sâu, kín khuất khỏi mọi mắt nhìn, xa hẳn mọi dòm ngó, nên chỉ chủ thể mới nhìn thấy tâm hồn mình, chỉ riêng ta mới hiểu trái tim ta, chỉ duy nhất bản thân mới nghe được tiếng nói của con tim mình, nên hỏi người khác về tâm hồn mình, thì không ai có thể trả lời đúng; tìm giải đáp cho những vấn nạn của trái tim ở thiên hạ, thì chỉ nhận về những đáp án sai, những phán đoán mơ hồ, những nhận xét lệch lạc, vì không ai có thể thấu suốt tâm can người khác, không người nào đủ tài ba để hiểu trọn vẹn tâm sự của người chung quanh, ngoại trừ một mình Thiên Chúa, “Đấng hiện diện nơi kín đáo, và thấu suốt những gì kín đáo” (x. Mt 6,6).
Vì chỉ một mình Thiên Chúa thấu suốt tâm can, chỉ một mình Cha trên trời hiểu rõ con cái mình, chỉ tình yêu bao dung của Đấng Cứu Độ giàu lòng thương xót bao phủ và tẩy sạch được mọi tội lỗi, nên cũng chỉ một mình Ngài là mái ấm cho con hoang đàng trở về; là hạnh phúc cho đời con bất hạnh; là nguồn sống cho con sắp chết được hồi sinh, cứu sống; là tiệc mừng cho con đói khát được vui thỏa, no nê; là áo đẹp, nhẫn qúy cho con tiều tụy, rách rưới được nhận lại quyền làm con, người thừa kế gia nghiệp; là ơn cứu độ cho con đáng phải chết được sự sống đời đời.
Vâng, Mùa Chay là mùa trở về của tâm hồn, mùa tâm hồn tìm về với Thiên Chúa trong sâu lắng của tình yêu thống hối, trong thinh lặng của đôi tay chia sẻ, trong kín đáo của cầu nguyện, trong âm thầm của hãm mình, xóa mình, trong lặng lẽ khiêm nhu của tấm lòng được xé ra như tấm bánh được bẻ ra cho mọi người, bởi đó mới là điều Thiên Chúa muốn và đợi chờ ở chúng ta (x. Mt 6, 4.6.18) trong Mùa Chay thánh này.
Jorathe Nắng Tím