Connect with us

Hi, what are you looking for?

Mùa Phục Sinh

GẶP GỠ VÀ NHẬN RA ĐỨC GIÊSU, ĐẤNG CỨU ĐỘ HẰNG SỐNG | Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật III, Mùa Phục Sinh, Năm A

TMĐP- Xin cho chúng con “biết đặt niềm tin và hy vọng vào Chúa” trên mọi nẻo đường, vì bất cứ ở đâu, và lúc nào, Chúa cũng tất tưởi, vội vã lên đường đồng hành với chúng con để chúng con luôn được sống trong niềm vui và ơn bình an  phục sinh của Chúa trên hành trình làm người, làm con Chúa.

Hai môn đệ từ Giêrusalem về Emmau. Con đường mọi ngày không dài, nhưng hôm nay lê thê buồn thảm, vì Thầy của các ông vừa bị kết án tử hình và đóng đinh vào thập giá.

Không ai nói với ai, vì cả hai nặng trĩu một nỗi buồn: buồn cho số phận tang thương của Thầy, buồn  vì cơ đồ Cứu Thế của Thầy sụp đổ kéo theo hiện tại ê chề và tương lai đen tối của các ông, những người đã bỏ mọi sự mà đi theo Ngài.

Thất bại chua cay, thất vọng não nề, hai ông lặng lẽ như hai chiếc bóng không hồn trở về nhà, sau ba năm dong duổi đi theo Đức Giêsu với nhiều kỳ vọng, mơ ước, cho đến khi có người khách lạ rảo nhanh bước chân “tiến đến gần và cùng đi với họ” (Lc 24,15).

Người  khách lạ  vồn vã  bắt chuyện làm hai ông như tỉnh cơn mê, khi lên tiếng hỏi: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?” (Lc 24,17). Với vẻ mặt buồn rầu, họ kể cho người bạn đường mới quen đầy đủ diễn biến của câu chuyện buồn mới xảy ra mấy hôm nay ở Giêrusalem: Đức Giêsu, Thầy các ông, “một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn  dân” đã bị “các thượng tế và thủ lãnh nộp Người để Người bị án tử hình và đã đóng đinh Người vào thập giá” (Lc 24,19.20). Các ông cũng không quên kể về chuyện có mấy bà ra viếng mộ, nhưng không thấy xác Thầy các ông đâu nữa…

Nghe các ông chia sẻ câu chuyện buồn, người khách bộ hành mới quen lấy Kinh Thánh ra để giải thích  những gì liên quan đến Thầy của hai ông “trong tất cả sách Thánh” (x. Lc 24,27). Bỡ ngỡ, kinh ngạc, khâm phục nhưng hai ông không nhận ra người bạn đường mới quen ấy chính là Đức Giêsu, Thầy của mình,  mặc dù khi nghe Ngài nói chuyện và giải thích Kinh Thánh, lòng hai ông đã bùng cháy lên cách lạ lùng (x. Lc 24,22). Phải chờ đến khi Ngài nhận lời ở lại với họ vì trời đã tối, và trong lúc đồng bàn, Ngài “cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho các ông”, các ông mới nhận ra Ngài (x. Lc 24,30-31).

Như hai môn đệ trên đường Emmau buồn thảm năm xưa, chúng ta cũng  không tránh khỏi trong cuộc đời  những biến cố thương đau, những thất bại bẽ bàng, những chiều buồn tê tái, những khúc quanh xé nát tim gan, những đường dài quạnh hiu, thất vọng. Nhưng cũng như hai môn đệ, Đức Giêsu phục sinh rảo nhanh bước chân “tiến đến gần và cùng đi” với chúng ta, vì Ngài muốn gặp chúng ta và để chúng ta nhận ra Ngài là Hy Vọng  của chúng ta trên hành trình cuộc đời nhiều chông gai,  thử thách.  Nhưng vấn đề là chúng ta có nhận ra Ngài không?

Đức Giêsu trên đường Emmau với hai môn đệ đã mở ra cho chúng ta những con đường, trên đó chắc chắn chúng ta sẽ được gặp và nhận ra Ngài:

  1. Con đường Chứng Nhân:

Dẫn chứng và giải thích lời Thiên Chúa từ Kinh Thánh nói về Ngài, trên đường Emmau, Đức Giêsu đã thể hiện sứ mạng  của người làm chứng, để khi nghe Ngài nói, tâm hồn ủ dột, sầu buồn của  hai môn đệ được bừng sáng  lên niềm hy vọng.

Cũng như hai môn đệ, chúng ta được gặp và  nhận ra Đức Giêsu  nhờ các chứng nhân của Ngài, như Phêrô, nhân chứng sống động của Đức Giêsu đã làm chứng Đức Giêsu đã chết và đã sống lại trước đám đông dân chúng ngày lễ Ngũ Tuần tại Giêrusalem. “Những ai đã đón nhận lời ông, đều chịu phép rửa. Và hôm ấy đã có thêm khoảng ba ngàn người theo đạo” (Cv 2,41).

  1. Con đường Thánh Lễ:

Con đường này chính là con đường Emmau, trên đó, chúng ta được nghe Lời Thiên Chúa, như hai môn đệ  đã được nghe Đức Giêsu giải thích Kinh Thánh. Và cũng trên con đường Thánh Lễ này, chúng ta được đồng bàn với Đức Giêsu, được thấy Ngài cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho chúng ta.

Được nghe lời Ngài, được đồng bàn và đón nhận Mình Máu Ngài, chúng ta sẽ không chỉ  gặp Ngài, nhận ra Ngài, mà còn được  trở nên một với Ngài, kết hiệp mật thiết với Ngài, ở lại trong Ngài (x. Ga 15,4-5),  sống sự sống của Ngài như thánh Phaolô đã quả quyết: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).

Lạy Đức Giêsu, Đấng đã đồng hành như  Thiên Chúa của Sự Sống với hai môn đệ tưởng như đã chết vì sầu buồn trên đường Emmau; Đấng đã đốt lên lửa Hy Vọng trong trái tim lạnh ngắt vì thất vọng, và  mở mắt đức tin của hai ông,  khi trở nên “Tấm Bánh được bẻ ra”, để hai ông nhận ra người bạn đường mới quen là Đấng chịu đóng đinh đã sống lại trong vinh quang của Thiên Chúa!

Xin cho chúng con “biết đặt niềm tin và hy vọng vào Chúa”  (1 P 21) trên mọi nẻo đường, vì bất cứ ở đâu, và lúc nào, Chúa cũng tất tưởi, vội vã lên đường đồng hành với chúng con để chúng con luôn được  sống trong  niềm vui và ơn bình an  phục sinh của Chúa trên hành trình làm người, làm con Chúa.

Jorathe Nắng Tím

 

 

 

 

 

Bài viết liên quan

Cảm thức

TMĐP- Hình ảnh Mẹ Việt Nam, cũng là hình ảnh người phụ nữ một đời chỉ biết hết mình, hết tình Hy Sinh: hy...

Giáo hội

TMĐP- Bài viết sẽ giúp quý Bạn cũng nhận ra sự khác biệt giữa danh hiệu “Mẹ Đức Giêsu Thiên Chúa làm người” theo...

Giáo hội

TMĐP- Chiến thuật “Đánh lận con đen”. Vừa ở trong, vừa ở ngoài, nghĩa là tuyên bố ở trong Hội Thánh, nhưng không tuân...

Sách Hay

TMĐP- Tuyển tập “Trái Tim Người Công Chính” đã ra đời trong tâm tình hướng về “Năm Đặc Biệt Kính Thánh Giuse”. “Thánh Giuse,...