TMĐP- Xin Chúa Kitô phục sinh cho chúng ta “được thấy và tin Ngài đã sống lại thật“ là hy vọng, phần thưởng, và hạnh phúc đời đời cho những ai tin vào Ngài.
Kinh nghiệm đức tin của Maria Mácđala là “thấy tảng đá đã lăn ra khỏi mộ”, và Đức Giêsu phục sinh, mà bà tưởng là người làm vườn đã gọi tên bà và nói với bà (x. Ga 20,1.16-17); kinh nghiệm đức tin của Phêrô và Gioan là nhìn vào trong mộ và thấy những băng vải, và khăn che đầu Đức Giêsu (x.Ga 20,5.6-7); kinh nghiệm đức tin của hai môn đệ trên đường Emmau là lòng họ “đã bừng cháy lên” khi nghe “Đức Giêsu nói chuyện và giải thích Kinh Thánh”, nhưng chỉ đến khi “đồng bàn với họ”, mắt họ mới mở ra và nhận ra Ngài (x. Lc 24,30-32); kinh nghiệm đức tin của Nhóm Mười Hai là được thấy “Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn” (Ga 20,19-20). Và tất cả những người “được kinh nghiệm “đều tin” Chúa đã sống lại thật!” (Lc 24,34).
Các bài đọc của chúa nhật Phục Sinh cho chúng ta gặp gỡ những người được Thiên Chúa “tuyển chọn từ trước” để được thấy Ngài phục sinh, như sách Công Vụ Tông Đồ khẳng định: “Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Đức Giêsu trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ tường, không phải trước mặt toàn dân, nhưng trước mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi, những kẻ được cùng ăn cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống lại. Người truyền cho chúng tôi phải rao giảng cho dân, và long trọng làm chứng rằng chính Người là Đấng Thiên Chúa đặt làm thẩm phán, để xét xử kẻ sống và kẻ chết” (Cv 10,40-42).
Như thế, kinh nghiệm đức tin phải được dẫn đến niềm xác tín vào Đức Giêsu phục sinh, và đưa đến hành động “lên đường” làm chứng “Chúa đã sống lại như lời Ngài phán hứa!”, là sứ vụ của những ai “đã thấy và đã tin”.
Quan sát những người đã “thấy Chúa phục sinh”, chúng ta nhận ra ở họ điều này, đó là họ đã thấy và đã tin. Nhưng rất lạ, không một ai trong họ sau khi đã thấy và tin đã giữ riêng cho mình, giấu diếm những gì họ đã thấy và Đức Giêsu, Đấng họ tin, nhưng kể cho mọi người, và loan báo khắp mọi nơi.
Maria Mácđala là người đầu tiên đã từ mộ vội vã chạy về gặp hai môn đệ Phêrô, Gioan và báo tin cho các ông: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu” (Ga 20,2), để từ “tin khởi đầu rất bối rối” đó, các môn đệ tiếp tục kể cho nhau rất nhiều lần Đức Giêsu phục sinh đã hiện ra giữa các ông, và từ hơn hai ngàn năm nay Tin Vui: “Chúa đã sống lại!” (Lc 24,34), và “chúng tôi đã được thấy Chúa!” (Ga 20, 25) vẫn tiếp tục được các thế hệ môn đệ Đức Giêsu nối tiếp nhau kể cho mọi người, ở mọi nơi, mọi thời cho đến ngày tận thế.
Thực vậy, người Kitô hữu là người được tuyển chọn để sống kinh nghiệm tương quan cha – con với Thiên Chúa, và nhờ kinh nghiệm “được thấy, được chạm vào, được nếm sự ngọt ngào của Chúa” mà đức tin vốn yếu đuối được ăn rễ sâu và lớn lên mỗi ngày.
Chính nhờ đức tin vững mạnh được nuôi dưỡng bằng kinh nghiệm của tương quan thiết thân với Thiên Chúa, mà sứ vụ làm chứng Thiên Chúa trước mọi người, bằng kể lại “những điều cao cả Ngài đã làm vì thương xót” (x. Lc 1 49-50) của người tín hữu mới có thể thực hiện cách hữu hiệu. Và đó là lý do người tín hữu chúng ta cần trân qúy những kinh nghiệm đức tin, vì rất cần thiết cho sứ vụ truyền giáo, bởi người làm chứng có xác tín nhờ kinh nghiệm “gặp gỡ và sống với” Đức Giêsu chịu đóng đinh và đã sống lại, thì lời chứng “Thiên Chúa yêu nhân loại vô cùng và đến cùng” của chúng ta mới có sức thuyết phục.
Xin Chúa Kitô phục sinh cho chúng ta “được thấy và tin Ngài đã sống lại thật” là hy vọng, phần thưởng, và hạnh phúc đời đời cho những ai tin vào Ngài.
Jorathe Nắng Tím