TMĐP- Con đường người môn đệ được mời gọi bước đi với Đức Giêsu là con đường vui, vì chất ngất lòng thương xót và nguồn ơn cứu độ, trên đó Thiên Chúa biểu lộ tình Cha toàn năng và nhân hậu đối với con người.
Nhiều người lầm tưởng: con đường đến với Chúa, đi với Chúa là con đường sầu thảm, buồn thương, nặng lo âu, phiền não.
Tin Mừng hôm nay làm chứng ngược lại: con đường ấy là con đường vui, con đường tràn đầy niềm hoan lạc, phấn khởi, vì là đường của Thiên Chúa, và trên đường có Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ cùng đi với con người.
Là đường của Thiên Chúa đưa dân Người “trở về” từ miền đất lưu đầy, như ngôn sứ Giêrêmia đã tuyên sấm: “Ta quy tụ chúng lại từ tận cùng cõi đất. Trong chúng, có kẻ đui, người què, kẻ mang thai, người ở cữ: tất cả cùng nhau trở về, cả một đại hội đông đảo. Chúng trở về nước mắt tuôn rơi, Ta sẽ an ủi và dẫn đưa chúng, dẫn đưa tới dòng nước, qua con đường thẳng băng, trên đó chúng không còn vấp ngã. Vì đối với Ítraen, Ta là một người Cha” (Gr 31,8-9).
Là đường có Thiên Chúa, như đoàn tù nhân Xion trên đường trở về cứ tưởng mình “như giữa giấc mơ. Vang vang ngoài miệng câu cười nói, rộn rã trên môi khúc nhạc mừng”. Họ như người “nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng. Họ ra đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo; lúc trở về, reo vui hớn hở, vai nặng gánh lúa vàng” (Tv 125, 1-2. 5-6).
Là đường Đức Giêsu đã bước đi: con đường Thánh Giá đau khổ và chết chóc đã dẫn đến buổi sáng Phục Sinh khải hoàn khi Sự Sống chiến thắng thần chết, và Thập Giá chiến thắng địa ngục; con đường khiêm hạ, vâng phục của Ngôi Lời Thiên Chúa, Đấng đã không tự gán cho mình vinh quang, vinh dự, cũng không tự tôn mình làm Thượng Tế, nhưng là Chúa Cha,“Đấng đã nói với Ngài: “Con là Con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con” (Dt 5, 6).
Con đường của Thiên Chúa, có những bước chân cứu độ của Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người cũng là con đường Thiên Chúa mời gọi con người bước đi với Ngài, con đường con người tìm gặp Thiên Chúa, và Thiên Chúa đến gặp con người.
Trên con đường ấy, có “người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Batimê, con ông Timê” nài xin lòng thương xót của Đức Giêsu khi anh lớn tiếng kêu van Ngài, bất chấp “nhiều người qúat nạt, bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương xót tôi!” (Mc 10, 46. 48); trên con đường ấy, anh mù Batimê, khi nghe Đức Giêsu gọi đã “vất bỏ áo choàng, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giêsu” (Mc 10, 50); trên con đường ấy, anh mù đã xin Đức Giêsu cho mình được thấy, khi Ngài hỏi anh: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (Mc 10, 51); và cũng chính trên con đường ấy, Đức Giêsu cho anh được nhìn thấy, khi nói với anh: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” (Mc 10, 52).
Thực vậy, con đường người môn đệ được mời gọi bước đi với Đức Giêsu là con đường vui vì chất ngất lòng thương xót và nguồn ơn cứu độ, trên đó Thiên Chúa biểu lộ tình Cha toàn năng và nhân hậu đối với con người.
Đường ấy vui, vì là đường tín thác, trên đó chúng ta như anh Batimê, người ăn xin mù loà phấn khởi trong niềm hy vọng được thương xót đã mạnh dạn đến gần Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ để xin Ngài cho sáng mắt.
Đường ấy vui vì là đường sứ vụ, trên đó, Đức Giêsu sai chúng ta lên đường loan báo cho muôn dân Tin Mừng “Thiên Chúa yêu thương họ”, bằng làm chứng: “Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại! Ta thấy mình chan chứa một niềm vui” (Tv 125,3), như Ngài đã sai anh mù Batimê: “Anh hãy đi!” và làm chứng cho mọi người: “Lòng tin của anh đã cứu anh!” (Mc 10, 62).
Và tuyệt vời trên cả tuyệt vời, vui trên mọi niềm vui, vì đường ấy là đường chúng ta được Đức Giêsu kêu gọi đi theo Ngài như anh mù, sau khi được nhìn thấy đã “đi theo Người trên con đường Người đi ” (Mc 10, 52).
Jorathe Nắng Tím