TMĐP- Mừng lễ Chúa Kitô Vua là cơ hội hồng phúc cho chúng ta được nếm sự ngọt ngào của Đức Giêsu vô cùng nhân hậu.
Vua chúa, hoàng đế đều là những ngôi vị ngất ngưởng cao, hào quang rực rỡ, chói chan vinh dự, phủ phê dũng lực uy quyền, và người ta khó có thể quan niệm một ông vua khiêm nhu, một hoàng đế nghèo khó, ở giữa những người bị khinh mạn, bạc đãi, bỏ rơi, và phường tội lỗi.
Thế mà Vua Giêsu chúng ta tôn vương hôm nay lại tự nhận mình “hiền lành và khiêm nhường tận đáy lòng”. Đức Vua ấy còn tha thiết mời gọi: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28-29). Thật khác với vua chúa thế gian, nên có tìm đỏ mắt cũng khó kiếm được một ông vua hiền lành, một nữ hoàng khiêm nhu gần gũi những thân phận rách bươm vì túng thiếu, bệnh tật, bị bạc đi, bỏ rơi ngày đêm nhan nhản khắp đường đời.
Vua Giêsu chúng ta tôn vương không chỉ là vị Vua hiền lành, khiêm nhường, gần gũi mọi người, nhất là những người không số má, không danh phận, không chỗ đứng, không hiện tại, tương lai, mà còn là vị Vua nghèo, nghèo đến độ “con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” (Lc 9,58). Thật khác với hàng quân vương không thiếu bất kỳ một thứ gì qúy giá có trong đời, vì có mọi đặc lợi, đặc quyền, trong khi Vua Giêsu nghèo khó của chúng ta không chỉ sinh ra bởi cha mẹ nghèo, lớn lên trong gia đình nghèo, sống nghèo, truyền giáo trong điều kiện eo hẹp, thiếu thốn, mà còn chết trần truồng, không mộ phần có sẵn, phải chôn ké, nằm nhờ trong mộ phần của ông Giuse người làng Arimathê tốt bụng (x. Lc 23,50-53).
Vua Giêsu chúng ta tôn vương trong suốt đời làm người, làm con Chúa còn là vị Vua của đám dân bé nhỏ, hèn mọn, ngu muội, dốt nát, ngây ngô, khờ khạo nên suốt đời bị người giàu, kẻ mạnh ăn hiếp, bắt nạt, lợi dụng, mà chẳng dám lên tiếng phản biện, kết đoàn đấu tranh đòi quyền sống.
Và Vua Giêsu ấy đã không cai trị bằng uy quyền, không trị dân bằng bạo lực, không quản lý dân bằng gieo rắc sợ hãi, nhưng bằng yêu thương vô cùng và “đến cùng” (Ga 13,1), bằng “phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn dân” (Mt 20,28).
Mừng lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ, người Kitô hữu chúng ta dù ở bất cứ phẩm trật nào trong Hội Thánh, dù nắm giữ bất cứ chức vụ, công tác nào trong cộng đoàn Dân Chúa đều được mời gọi nhìn lại cung cách thi hành sứ vụ của mình, xem lại thái độ của mình đối với mọi người, nhất là với những người không quyền, không tiền, không nhà, không nghề nghiệp, không tương lai, và đau khổ hơn nữa là những người không được ai yêu thương, thông cảm, nâng đỡ, chỉ bảo …
Mừng lễ Chúa Kitô Vua cũng là dịp sám hối ăn năn vì đã không “yêu vô cùng và đến cùng ” những người được Thiên Chúa giao phó trông nom, chăm sóc, khi Ngài trao trách nhiệm chủ chăn, và ban ơn đoàn sủng để chăn dắt, bởi ranh giới giữa chủ chăn và người chăn thuê, kẻ trộm, quân cướp trá hình, trà trộn giữa đoàn chiên rất mong manh, mơ hồ, không luôn dễ phân định vì mãnh lực của tham vọng quyền bính thống trị, ích kỷ, sở hữu, hưởng thụ …
Và mừng lễ Chúa Kitô Vua luôn mãi là cơ hội hồng phúc cho chúng ta được nếm sự ngọt ngào của Đức Giêsu vô cùng nhân hậu, vị Vua đã đến với mọi người, nhất là những người đau ốm, tật nguyền, nghèo đói, bé nhỏ và tội lỗi (x. Lc 5,12-32) trong cung cách hiền lành, khiêm nhường khi ngồi trên lưng lừa con tiến vào thành thánh Giêrusalem như lời sấm trong Cựu Ước: “Hãy bảo thiếu nữ Xion: Kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi hiền hậu ngồi trên lưng lừa, lưng lừa con, là con của một con vật chở đồ” (Mt 21,5) để mãi là thần dân hạnh phúc trong trái tim hay chạnh lòng và vương quốc tình yêu không biên cương, ranh giới của Đức Vua giàu lòng thương xót đến độ “cây lau bị giập, người không đành bẻ gẫy, tim đèn leo lét cũng chẳng nỡ tắt đi” (Is 42,3).
Như người gian phi chịu đóng đinh với Đức Giêsu trên Canvê năm nào, chúng ta cùng cầu xin: “Lạy Đức Giêsu, Vua Vũ Trụ, Vua giàu lòng thương xót, xin nhớ đến chúng con trong Nước Ngài” (x. Lc 23,42).
Jorathe Nắng Tím