TMĐP- Xin Đức Giêsu phục sinh ban cho chúng ta tình yêu Giáo Hội.
Có nhiều khi chúng ta sinh hoạt như thể Giáo Hội là Giáo Hội của chúng ta, mà không là Giáo Hội của Đức Giêsu; hành xử như Giáo Hội thuộc về chúng ta, mà không phải chúng ta thuộc về Giáo Hội; và hành động như thể Giáo Hội là phương tiện thuộc quyền sở hữu, xử dụng của chúng ta theo chương trình của chúng ta, mà quên hẳn Giáo Hội là dấu chỉ của công trình cứu độ của Thiên Chúa được thực hiện nơi Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người và ở giữa chúng ta.
Thực vậy, vì nhìn sai, nhận định không đúng về Giáo Hội, mà trong đời sống, chúng ta gặp nhiều lúng túng, lấn cấn với Giáo Hội, và đời sống Kiô hữu của chúng ta thường xuyên bất ổn.
Để trở thành một Kitô hữu đích thực hạnh phúc, trước hết chúng ta cần xác định: Giáo Hội là Giáo Hội của Đức Giêsu, vì một lý do đơn giản: chính Đức Giêsu đã thành lập Giáo Hội trên tảng đá Tông Đồ trưởng Phêrô của Ngài, chứ không phải các Tông Đồ đã lập Giáo Hội trên nền tảng “Đức Giêsu” như Tin Mừng đã chi tiết ghi lại : “Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: Anh là Phêrô, nghiã là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi” (Mt 16,18).
Vì là Giáo Hội của Đức Giêsu, nên những người thuộc về Giáo Hội phải công bố, loan truyền qua tiếng nói và việc làm niềm tin của mình vào Đức Giêsu, và sẵn sàng đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa được thực hiện nơi Đức Giêsu. Nói cách khác, tuy thuộc về Giáo Hội, nhưng chúng ta không được tự cho mình là nguồn ơn cứu độ, là người có quyền cứu độ, như một số người quên sứ vụ “thừa tác” của mình, mà “vô ý, vô tình” tự đồng hóa mình với Thiên Chúa, tự nâng mình lên hàng “Đấng ban ơn cứu độ” cho anh em mình.
Thực vậy, nguy cơ lớn nhất của những người thuộc về Giáo Hội, nhất là khi được đặt vào vị thế có quyền quản trị Giáo Hội, là nghĩ mình sở hữu Giáo Hội, khi lầm tưởng Giáo Hội từ nay thuộc về mình, và không còn là Giáo Hội của Đức Giêsu, khi mắt bị mờ trước những thành quả lớn lao, hoành tráng của mình trong Giáo Hội.
Bởi thế, bao lâu Giáo Hội, được hiểu là chúng ta, những người Kitô hữu ở bất cứ vị thế, và mang bất cứ trách nhiệm nào trong Giáo Hội, còn biết mình là dấu chỉ hữu hiệu của ơn cứu độ, còn chân nhận Đức Giêsu là Đầu của Giáo Hội, là Mục Tử tối cao của đoàn chiên “Dân Chúa”, và luôn khiêm tốn đặt mình dưới sự hướng dẫn và sinh động của Chúa Thánh Thần, bấy lâu Giáo Hội còn xứng đáng là Hiền Thê yêu dấu của Đức Giêsu, “Đấng yêu thương và hiến mình vì Giáo Hội” ( Ep 5,25).
Chính vì lý do này mà chúng ta cần:
a/ Ý thức sứ vụ cầu nguyện của mình, và không coi việc cầu nguyện như phương tiện; trái lại, cầu nguyện là không gian và thời gian để nhận ra Giáo Hội là Giáo Hội của Đức Giêsu.
b/ Ý thức sứ vụ cử hành bí tích của mình chính là lúc chúng ta nhận ra mình bất xứng, đồng thời tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng hoạt động trong Giáo Hội để cứu độ nhân loại, và chính Giáo Hội hằng ngày được lớn lên, lan rộng nhờ cử hành các bí tích.
c/Sau cùng, chúng ta ý thức sứ vụ truyền giáo của mình là “loan truyền Chúa chịu chết và tuyên xưng Chúa sống lại” trước mặt và cho muôn dân để toàn thể nhân loại đi vào tương quan Cha Con với Thiên Chúa, khi nhận biết Đức Giêsu là Đấng Cứu Độ nhân hậu, giầu lòng thương xót, Đấng ban cho tất cả những ai tin vào Ngài ơn tha tội và sự sống đời đời.
Xin Đức Giêsu phục sinh ban cho chúng ta tình yêu Giáo Hội, vì thiếu tình yêu dành cho Giáo Hội, chúng ta sẽ dễ biến Giáo Hội thành một phe đảng, một tổ chức “vụ lợi” dưới nhiều hình thức, hoặc một phương tiện “toàn năng” nhờ vỏ bọc “thần quyền”, và xin cho chúng ta lòng khiêm tốn biết mình bất xứng với ơn gọi và đặc ân làm người Kitô hữu bằng tháp nhập, cậy dựa vào Đức Giêsu, qua đời sống cầu nguyện, đón nhận các bí tích và hăng say, nhiệt thành loan báo Tin Mừng để góp phần làm cho Giáo Hội ngày càng xinh đẹp, thánh thiện và tinh tuyền, xứng đáng là Dấu Chỉ Ơn Cứu Độ của Thiên Chúa giữa loài người.
Jorathe Nắng Tím