TMĐP- Tin Mừng Giáng Sinh quả quyết Thiên Chúa đến để ban cho nhân loại nhiều niềm vui lớn.
Tất cả niềm vui của mỗi người chúng ta và của toàn thể nhân loại đều bắt nguồn từ niềm vui Giáng Sinh được các ngôn sứ tuyên sấm từ nhiều ngàn năm trước: “Này đây, một Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuen, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Mt 1,23).
Thánh sử Luca củng cố niềm vui của Mầu Nhiệm Thiên Chúa làm người và ở cùng chúng ta khi tường thuật cảnh tượng đêm Giáng Sinh: “Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít, Người là Đấng Kitô, Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”. Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm” (Lc 2,8-14).
Tin Mừng Giáng Sinh quả quyết Thiên Chúa đến để ban cho nhân loại nhiều niềm vui lớn:
Niềm vui lớn thứ nhất là từ nay nhân loại có Thiên Chúa ở cùng, gia đình nhân loại có sự hiện diện của Thiên Chúa, trên “đất người” nhiều cỏ dại bất công, đầy gai góc ganh ghét, hận thù có gia đình Thiên Chúa cắm lều, có mái ấm tình thương của Ngài che chở, bảo bọc và hành trình đời người từ nay có Thiên Chúa cùng đi để thấu hiểu, cảm thông, nâng đỡ, chia sẻ, yêu thương, và đặc biệt để chữa lành, cứu chuộc, vì Ngài là Thiên Chúa Cứu Độ, Thiên Chúa từ bi, nhân hậu, Đấng được Chúa Cha sai đến “không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ” (Ga 4,17).
Niềm vui lớn thứ hai là Thiên Chúa giáng sinh đã giải thoát chúng ta khỏi gánh nặng vô song của sợ hãi, như sứ thần đã trấn an những người chăn chiên: “Anh em đừng sợ…” (Lc 2,8), bởi có Thiên Chúa ở cùng, có Đấng Cứu Độ dẫn đường chỉ lối, như lời thánh vịnh 26: “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào? Chúa là thành luỹ bảo vệ đời tôi, tôi khiếp gì ai nữa?”, nhưng “tôi vững vàng tin tưởng sẽ được thấy ân lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống” (Tv 26,1.13).
Quả thực, không chỉ cuộc đời, người đời, tình đời, thói đời làm chúng ta sợ; cũng không chỉ già nua, bệnh tật, đói kém, chiến tranh, tai ương làm chúng ta sợ, mà đôi lúc chúng ta sợ chính bản thân mình, sợ cả người chúng ta thương, người chúng ta có trách nhiệm cưu mang, nuôi nấng, giáo dục. Đó là chưa nói đến nỗi sợ tương lai, và nỗi lo sẽ có một ngày phải rời bỏ thế giới này, đi vào một đời sau hoàn toàn không một mảy may thông tin, cũng không được báo trước cho bất cứ người nào.
Nhờ Đức Giêsu, Thiên Chúa làm người, chúng ta không còn sợ bất cứ ai hay sự gì, vì Ngài là Tình Yêu cứu độ, và một khi ở trong tình yêu của Ngài, chúng ta không còn biết sợ hãi như thánh Phaolô xác tín: “Tôi tin chắc rằng:cho dầu sự chết hay sự sống , thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta”, “nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta” (Rm 8, 38-39.37). Chính “Thiên Chúa là Tình Yêu” (1Ga 4,8), Đấng cho chúng ta “nên một với Ngài”, nên không ai, hay sự gì còn có thể làm chúng ta sợ.
Niềm vui lớn thứ ba đến từ mầu nhiệm Giáng Sinh, đó là có Đức Giêsu là “Đường, Sự Thật và Sự Sống” (Ga 14,6): là Đường để ta không phải hoảng hốt vì không biết đường nào phải đi, hướng nào phải chọn, đích nào phải đến trên đường đời trăm phương ngàn hướng; là Sự Thật để giữa chợ đời đầy gian dối, lọc lừa, xảo trá, ta không hoang mang, hoảng sợ; là Sự Sống để ta không còn sợ chết, vì Ngài đã chết và sống lại như con người để con người được sống lại với Ngài như lời Ngài hứa: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy sẽ không bao giờ phải chết” (Ga 11,25-26).
Niềm vui lớn thứ tư của Giáng Sinh là Ơn Cứu Độ của Thiên Chúa đến với loài người qua đời sống nghèo khó của những người chăn chiên, qua trái tim nghèo khó luôn khao khát Thiên Chúa của Đức Maria, thánh Giuse, cha mẹ Ngài, qua máng cỏ nghèo khó Bêlem, nơi sinh ra của Thiên Chúa làm người. Con đường nghèo khó là con đường vui, con đường hạnh phúc cho tất cả những ai muốn đi theo Đức Giêsu, Đấng Thiên Chúa sai đến, bởi Ngài đã tự nhận: “con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” (Lc 9, 58), nhưng chính Ngài lại hứa: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ”(Mt 5,3).
Niềm vui lớn sau cùng của Giáng Sinh là không ai bị Thiên Chúa phân biệt, kỳ thị, tẩy chay, dù người đó là ai, và ở vị thế, tình trạng nào, nhưng tất cả đều được mời gọi đón nhận ơn Bình An của Ngài là hạnh phúc từ trời cao được ban cho những ai sống ngay thẳng, lương thiện, là niềm vui thiên đàng dành cho hết mọi người thành tâm thiện chí, vì Thiên Chúa làm người là Vua Hoà Bình, nguồn Bình An, hạnh phúc đích thực không gì có thể lấy đi được như tiếng hát của các thiên thần trong đêm Giáng Sinh : “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, Bình An dưới thế cho người thiện tâm”.
Mừng Chúa sinh ra đời, chúng ta xin Chúa Hài Đồng biến đổi trái tim chai đá vốn khép kín, chật hẹp, kiêu căng, ngạo mạn của mình thành trái tim bằng thịt biết tin yêu, tín thác, cởi mở, thân thiện, hay chạnh lòng thương cảm đối với mọi người để niềm vui trọng đại đêm Giáng Sinh nâng tâm hồn chúng ta lên với Chúa là Cội Nguồn và Cùng Đích của đời Kitô hữu, môn đệ Đức Giêsu.
Jorathe Nắng Tím