TMĐP- Chúng ta có hai con đường tự do: một con đường tự do chọn Chúa bằng vâng lời Ngài, và một con đường tự do không chọn Chúa, khi bất tuân phục Ngài.
Các bài đọc phụng vụ của chúa nhật này đặt cho chúng ta một câu hỏi rất quan trọng và nền tảng, đó là: “Tôi có muốn chọn Thiên Chúa không?”.
Câu hỏi này ngay từ buổi đầu tạo thiên lập địa đã được đặt ra cho ông bà nguyên tổ khi Rắn nói với Evà: “Có thật Thiên Chúa bảo: “Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn không?” (St 3,1).
Câu hỏi thứ nhất của Rắn mở ra cho Evà một sự thật, đó là bà có tự do, đồng thời cho bà nhận ra mình có thể nói “không” với cả Thiên Chúa, nghĩa là có khả thể từ chối lệnh cấm “không được ăn trái trên cây ở giữa vườn” của Thiên Chúa.
Tiếp liền theo câu hỏi thứ nhất, Rắn Xatan mở rộng đường “tự do” cho Evà với dã tâm dẫn bà đi vào phản bội Thiên Chúa bằng kiểu trấn an, đưa đẩy quen thuộc: “Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác” (St 3,4-5).
Và Evà đã sập bẫy Rắn độc khi sử dụng tự do của “con người được tạo nên giống hình ảnh Thiên Chúa” (St 1,27) để chọn không vâng lời Thiên Chúa, khi nói “không” trước lệnh Ngài bằng “hái trái cây” Thiên Chúa cấm “mà ăn, rồi đưa cho cả chồng đang ở đó với mình; ông cũng ăn” (St 3, 6).
Cũng như nguyên tổ có tự do chon vâng phục hay bất tuân phục Thiên Chúa khi Rắn cám dỗ ăn trái cấm, Đức Giêsu cũng có tự do khi ma quỷ cám dỗ Ngài trong hoang địa. Nhưng khác với nguyên tổ, Đức Giêsu đã tự do chọn vâng phục Thiên Chúa, Cha Ngài bằng khẳng định với Xatan: Ngài chính là Con Thiên Chúa, khi tuyệt đối vâng lời và tín thác vào ơn phù trợ của Cha Ngài, tuyệt đối cậy dựa vào sức mạnh của lời Thiên Chúa.
Ngài tự do chọn Thiên Chúa, khi trung thành sống “mọi lời từ miệng Thiên Chúa phán ra” (Mt 4,4); tự do chọn Thiên Chúa, khi vâng phục, mà không nghe lời Xatan thử thách Thiên Chúa (x. Mt 4, 7); tự do chọn Thiên Chúa, khi không thờ phượng, bái lạy ai, ngoài một mình Thiên Chúa, Cha Ngài (x. Mt 4, 10).
Thánh Phaolô quảng diễn một cách tài tình gương mặt tự do của nguyên tổ và của Đức Giêsu: một bên là tự do bất tuân phục đã đưa đến sự chết, một bên là tự do vâng phục đã mang lại sự sống khi viết cho giáo đoàn Rôma: “Cũng như vì một người duy nhất đã sa ngã mà mọi người bị Thiên Chúa kết án, thì nhờ một người duy nhất đã thực hiện lẽ công chính, mọi người cũng được Thiên Chúa làm cho nên công chính, nghĩa là được sống. Thật vậy, cũng như vì một người duy nhất đã không vâng lời Thiên Chúa, mà muôn người thành tội nhân, thì nhờ một người duy nhất đã vâng lời Thiên Chúa, muôn người cũng sẽ thành người công chính” (Rm 5, 18-19).
Vâng, trước mặt chúng ta có hai con đường tự do: một con đường tự do chọn Chúa bằng vâng lời Ngài, và một con đường tự do không chọn Chúa, khi bất tuân phục Ngài. Nói cách khác, chúng ta có gương không vâng phục của Ađam – Evà, và gương vâng phục của Đức Giêsu để chọn cho mình câu trả lời trước vấn nạn đầu tiên và nền tảng của mùa chay trở về: “Tôi có muốn chọn Thiên Chúa không?”.
Với tâm tình của người con thống hối trở về, chúng ta xác tín như thánh Phaolô: “Sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì một người duy nhất đã sa ngã, mà muôn người phải chết, thì ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ một người duy nhất là Đức Giêsu Kitô, còn dồi dào hơn biết mấy cho muôn người” (Rm 5, 15), và khiêm tốn thân thưa: “Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài… Xin ngoảnh mặt đừng nhìn bao tội lỗi và xoá bỏ hết mọi lỗi lầm… Lạy Thiên Chúa con thờ là Thiên Chúa cứu độ, xin tha chết cho con, con sẽ tung hô Ngài công chính ” suốt đời con (Tv 50, 6.11.16).
Jorathe Nắng Tím